Phim Phá Địa Ngục – The Last Dance không chỉ là một bộ phim Hong Kong đang làm mưa làm gió tại phòng vé, mà còn là một hành trình cảm xúc chạm đến tận cùng trái tim người xem.
Vượt qua những con số kỷ lục về doanh thu, bộ phim này đưa ta đến với một khía cạnh văn hóa độc đáo: nghi lễ phá ngục trong đám tang Đạo giáo. Nghe có vẻ huyền bí, thậm chí có phần “trừ tà”, nhưng ẩn sâu bên trong là những cung bậc cảm xúc gia đình sâu sắc đến nghẹn lòng, những giằng xé giữa truyền thống và hiện đại, giữa sự sống và cái chết.
Bối cảnh phim đặt vào thời điểm sau Covid-19, cuộc sống của Đạo Sinh (Huỳnh Tử Hoa) vốn làm nghề tổ chức đám cưới cũng lao đao theo. Cái khó ló cái khôn, anh chuyển sang làm dịch vụ tang lễ và từ đó gặp gỡ sư phụ Văn (Hứa Quán Văn), một người thầy tận tâm với nghề. Hai thầy trò cùng nhau thực hiện nghi lễ phá ngục cứu vong, một điệu múa mang ý nghĩa tiễn đưa linh hồn người đã khuất, giúp họ siêu thoát và an ủi những người ở lại. Nghi lễ ấy, với những động tác dứt khoát, tiếng nhạc trầm buồn, và những đạo cụ mang đậm màu sắc tâm linh, như một lời cầu nguyện cuối cùng, một sự xoa dịu cho những mất mát không thể bù đắp.
Nhắc đến “Phá Địa Ngục”, không thể không nói đến màn trình diễn đầy cảm xúc của hai diễn viên chính. Hứa Quán Văn, một tượng đài của điện ảnh Hong Kong, hóa thân thành sư phụ Văn điềm tĩnh, uyên bác, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt là sự cô đơn, sự bất lực trước những quy luật của cuộc đời. Bên cạnh ông là Huỳnh Tử Hoa, quen thuộc với khán giả qua những vai hài, nhưng lần này lại mang đến một Đạo Sinh chân thật, dần trưởng thành qua những trải nghiệm về sự sống và cái chết. Từ những biểu cảm lúng túng, hài hước khi mới vào nghề, đến những giọt nước mắt đau buồn, những ánh mắt đồng cảm, Huỳnh Tử Hoa đã cho thấy sự đa dạng trong diễn xuất của mình. Diễn xuất của họ, cùng với các diễn viên khác, tự nhiên như hơi thở, khiến người xem dễ dàng đồng cảm với những vui buồn của nhân vật. Đặc biệt, Michelle Wai (vai con gái ông Văn), với những giọt nước mắt u uất, những ánh nhìn đầy giằng xé, đã thể hiện xuất sắc sự đấu tranh giữa truyền thống và hiện đại, giữa tình cảm gia đình và những bất công mà cô phải chịu đựng.
Hình ảnh trong phim được chăm chút tỉ mỉ, đặc biệt là những thước phim về nghi lễ phá ngục. Không gian trang nghiêm, có phần linh thiêng của các buổi tang lễ được tái hiện một cách chân thực, từ những con phố sầm uất của Hong Kong đến những căn nhà cổ kính, những không gian tang lễ trang nghiêm.
Âm nhạc nhẹ nhàng, trầm lắng, đôi khi lại dồn dập theo điệu múa, càng làm tăng thêm sự xúc động. Kỹ xảo không quá cầu kỳ nhưng đủ để khắc họa những nét đẹp văn hóa truyền thống, đặc biệt là những ngọn lửa bùng cháy trong các nghi lễ, mang ý nghĩa tượng trưng cho sự giải thoát, sự thanh tẩy. Những cảnh quay nghi lễ được thực hiện một cách tỉ mỉ, từ việc chuẩn bị đạo cụ, đến việc thực hiện các động tác múa, và ý nghĩa của từng hành động, đều được thể hiện một cách rõ ràng và đầy tính nghệ thuật.
“Phá Địa Ngục” không chỉ đơn thuần là một bộ phim về tang lễ. Nó chạm đến những vấn đề rất đời, rất thật. Xem phim, mình càng thấm thía rằng, có lẽ, điều đau đớn nhất không phải là mất đi người thân, mà là mất đi người thân khi chưa kịp nói lời từ biệt sau cùng. Nghi lễ phá địa ngục, theo một cách nào đó, giống như một sự giải thoát, đập tan đi những hủ tục, những ràng buộc để mở ra một cánh cửa tự do cho cả người đi lẫn người ở. Nghi lễ này không chỉ là một phong tục mà còn là một cách để người sống thể hiện sự tôn trọng với người đã khuất, và tìm kiếm sự an ủi cho bản thân.
Bộ phim khéo léo lồng ghép những vấn đề nhức nhối của xã hội: từ tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn tồn tại, đến gánh nặng chăm sóc cha mẹ tuổi già, những áp lực cơm áo gạo tiền đè nặng lên vai mỗi người, hay thậm chí là những góc khuất trong quan hệ hôn nhân. Nhưng sau tất cả, “Phá Địa Ngục” vẫn khẳng định một điều: sau cùng thì người ở lại mới là điều quan trọng nhất. Chi tiết người mẹ muốn giữ lại thi hài đứa con nhỏ đã mất như một lời nhắc nhở đầy xót xa về tình mẫu tử thiêng liêng. Có lẽ, đôi khi, chúng ta cần một khoảng lặng để nhìn nhận lại những giá trị cốt lõi của cuộc sống.
“Phá Địa Ngục” là một bộ phim hay, thật sự hay. Nó không cố gắng gồng mình lên để tạo ra những cú twist bất ngờ, mà đi thẳng vào trái tim người xem bằng những cảm xúc chân thật nhất. Nếu bạn đang tìm kiếm một bộ phim để khóc, để cười, và để suy ngẫm về những điều ý nghĩa trong cuộc sống, thì đừng bỏ lỡ “Phá Địa Ngục” khi phim chính thức ra rạp. Hãy đến rạp và cảm nhận, để những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, để thấy rằng, sau tất cả, tình thân vẫn là điều quý giá nhất, và đôi khi, cuộc sống còn nhiều “địa ngục” hơn cả cõi chết.
Bài ST3G (Khen Phim).